HẬU TRUYỆN “2021”

Dọn dẹp lại một vài mảnh ký ức còn lộn xộn trong ngăn tủ của trí nhớ, cậu tìm thấy mảnh ghép mà tưởng chừng như của một quá vãng nào xa xăm lắm: những tháng ngày mang tên “2021”.

HẬU TRUYỆN “2021”
Ảnh: 'Sunflowers' (F455) - Vincent van Gogh

Dọn dẹp lại một vài mảnh ký ức còn lộn xộn trong ngăn tủ của trí nhớ, cậu tìm thấy mảnh ghép mà tưởng chừng như của một quá vãng nào xa xăm lắm: những tháng ngày mang tên “2021”.

Ảnh: 'Sunflowers' (F455) - Vincent van Gogh

I. “2021”

Có người nói năm 2021 chẳng khác nào một cuộc đua mà thời gian là kẻ chiến thắng. Thế giới liên tục xoay vần trong những rắc rối do chính mình tạo ra. Những làn sóng khổng lồ của COVID-19, hàng tỷ liều vắc-xin, những đợt phong tỏa liên tiếp, những cảnh báo về một biến thể nguy hiểm vừa mới được phát hiện…

Vậy trong một mớ hỗn độn của thế giới ấy, mỗi cá nhân chúng ta ra sao? Khi thế giới đang bận rộn với những vấn đề thế kỷ, thì chính cậu đã thế nào? Khẳng định rằng một năm vừa qua không có nổi một tia sáng của hy vọng sẽ là hoàn toàn sai lệch; nhưng cũng chẳng thể phủ nhận được hai năm, một đại dịch và hàng ngàn cảm xúc đã để lại trong nhiều người những xáo trộn thật khó để tái cân bằng.

Gửi cậu,
Cậu có biết không, cứ mỗi lần thành phố ra thông báo giãn cách, là một lần trái tim tớ bỗng chùng xuống. Biết rằng giãn cách là cần thiết, và ở nhà là cách duy nhất để đại dịch kết thúc tất cả chuyện này, nhưng tớ vẫn chẳng quen được cuộc sống thiếu vắng tiếng trò chuyện của mọi người. Tuy chưa bao giờ là một tuýp người “hướng ngoại” và thích sự ồn ào, bỗng sao tớ thèm những cái ôm và nụ cười của bạn bè đến vậy.
Cảm giác rằng, cứ mỗi ngày trôi đi trong chính căn phòng của tớ, là một ngày mọi cơ hội và niềm vui trong cuộc sống cũng vội lướt qua. Cớ sao lại phải chọn đúng độ đẹp nhất của cuộc đời một người, ở cái tuổi mười tám, đôi mươi, để giáng những điều xui rủi xuống chứ? Tớ không muốn bỏ phí những ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời này.
Làm sao để lấy lại những tháng ngày đã mất đây?

Gửi cậu,

Chẳng ai trong chúng ta kiểm soát được thế giới, nhưng lại có thể kiểm soát được cách nhìn thế giới. Dõi theo cậu suốt bao năm qua, tớ luôn biết rằng cậu là một bông hoa mạnh mẽ – mà sẽ luôn bung nở, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.

2021 quả thực chứa đựng nhiều khó khăn, nhưng lằn ranh giữa khó khăn và cơ hội mờ nhạt biết mấy. Qua những ngày buộc phải ở xa nhau, dường như chúng ta lại gần bên nhau hơn bao giờ hết. Nếu không có đại dịch ập xuống, tớ sẽ chẳng bao giờ hiểu được rằng cậu và những người bạn của tớ quan trọng đến nhường nào, và rằng không có họ mình sẽ trống vắng biết bao nhiêu. Bỗng mọi những bất hòa và những cuộc cãi vã không còn quan trọng nữa, giữa chúng mình chỉ còn sự thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau.

Quan trọng hơn, phải đến bây giờ, tớ mới thấy được cậu mạnh mẽ thế nào, tớ mạnh mẽ thế nào, và mối quan hệ của chúng ta mạnh mẽ thế nào, khi đã chống chọi lại mọi nghịch cảnh của cuộc sống. “Vàng thử lửa, gian nan thử sức”, đây hẳn là ý nghĩa của câu tục ngữ thân thuộc ấy. Cậu có nhận ra rằng, chính bởi đại dịch lần này, mà chúng ta mới tìm ra được những chất “vàng” thật sự, đã trải qua quá trình thử thách. Khi mọi thứ trở lại bình thường, thế giới sẽ hoàn toàn khác biệt, nhưng phần lớn vì cách nhìn nó của cậu cũng đã đổi thay. Cậu sẽ dám thử những điều mới, dám từ bỏ những điều không còn quan trọng.

Tự lúc nào không hay, cậu đã dám trưởng thành.

II. Hậu truyện

COVID quét qua và chi phối mạnh mẽ mọi mặt đời sống của mỗi cá nhân. Tuy rằng một số lượng lớn những xáo trộn có thể là tiêu cực khi mới xuất hiện, suy cho cùng, cuộc đời mỗi chúng ta ai cũng cần một chút thử thách, một chút sự khác biệt để cho bản thân cơ hội được “lớn”. Hay theo một cách khác: cho phép ta gục ngã cũng là một cách để tự chữa lành – và nuôi dưỡng, chính mình.

Thế giới cũng tương tự như vậy. Suy cho cùng, nó là tập hợp của chúng ta – những cá nhân đã được tôi luyện cho vững chắc hơn từ nghịch cảnh. Cuộc chạy đua của các nhà khoa học và loài vi-rút kia đã cho nhân loại thêm thật nhiều kinh nghiệm và tiến bộ y tế mà chưa chiến dịch hay dự án nào có thể làm được. Cú sốc vào nền kinh tế của các quốc gia giúp chúng ta nhận ra được những lỗ hổng khổng lồ đang còn tồn tại. Sự vươn lên mạnh mẽ của các hình thức giao tiếp trực tuyến đã trao quyền nhiều hơn nữa cho thế hệ trẻ cất cao tiếng nói của mình và tiếp tục định hình thế giới. Sự thiết yếu của công nghệ thông tin và việc ứng dụng chúng đã đẩy nhanh tốc độ số hóa trong giáo dục, kinh doanh, giải trí và nhiều lĩnh vực khác lên hàng thập kỷ. Nhìn thấy sự tái sinh của thiên nhiên khi thiếu vắng con người đã giúp chúng ta ý thức được sức ảnh hưởng trong hành động của chúng ta lên hành tinh này…

Liệt kê như vậy để thấy rằng COVID-19 không chỉ là khó khăn, mà còn là cơ hội để thế giới soi lại chính hắn và xây dựng lại từ căn bản, cốt lõi. Khi chúng ta đã quyết tâm – hay bị ép buộc, phải vươn lên mạnh mẽ, sức mạnh tiềm tàng mới cuối cùng lộ ra.

Trước khi chúng ta ý thức được, nhân loại đã “lớn” lên thêm một chút nữa.

III. “2022”

Thế nhưng, để sự trưởng thành của cả loài người có thể được bắt đầu, nó cần bắt đầu từ cậu.

Không có gì ngăn cấm cậu tạo ra những kỷ niệm thật đẹp ở tuổi mười tám, đôi mươi này. Cậu có nhận ra không, khi “những ngày buộc phải xa nhau” ấy chính là những ngày tháng mà bữa cơm chiều tối của gia đình cậu lần đầu tiên trong nhiều năm đầy đủ thành viên. Ta buộc phải ở bên nhau, vì thế, ta buộc phải bảo vệ nhau, phải yêu thương nhau nhiều hơn. Thật lạ lùng, khi xa nhau lại dường như mang chúng ta đến gần nhau hơn.

Tớ biết trong lòng cậu đang đầy hoài nghi và ngờ vực, nên tớ tặng cậu vũ khí của tớ: sự tin tưởng. Tin tưởng vào những điều cậu đang thực hiện, tin tưởng vào sức mạnh to lớn cố hữu của bản thân. Nhưng quan trọng nhất, là tin tưởng và chấp nhận những quãng dừng tạm thời, khi cậu đối mặt với những cảm xúc chân thật nhất. Đó là những khi bước chạy đà diễn ra, để mỗi cá nhân – tập thể – xã hội, bứt phá sang một phiên bản hoàn thiện hơn của chính mình.

Vậy mong rằng, chúng ta trong “2022” sẽ là một phiên bản hoàn thiện hơn của chính mình.


Tác giả: ninh fi - là một cậu bé sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, Ninh và phong cách viết của cậu thừa hưởng những màu cọ rất riêng của nơi đây: một chút cổ điển pha lẫn hiện đại, một chút yên bình pha lẫn xô bồ, một chút mộng mơ pha lẫn đời thực.